Viết tặng bạn Hồ Thị Kim Hoàn

Thủy, Kim Hoàn
Không biết được tự bao giờ, bạn nhỉ!
hai đứa mình lại là bạn của nhau.
Bạn hiền hòa và mít ướt làm sao,
còn tôi đó, hay ngang tàng lất sất.
Trong lớp học, bạn hiền ngoan nhất bậc,
dáng dịu dàng tha thướt tựa tiểu thơ.
Còn tôi hay giả đạo đức khù khờ,
nên thầy bạn tưởng rằng ngu ngơ lắm.

Kim Hoàn, Thủy
Rồi mình lớn ngỡ xa nhau vạn dặm,
lại gần nhau trong tình bạn chẳng xa.
Vẫn thương nhau như máu huyết ruột rà,
một đứa bệnh đứa kia buồn ngớ ngẩn.
Tôi xin lỗi, nhiều lần làm bạn giận,
bởi vì tôi, bản tính thích nghênh ngang.
Nhưng tôi, “Bá Nha” nhớ mãi tiếng đàn,
và bạn đó “Tử Kỳ”, người tri kỷ.