
Hoa anh đào ở Washington DC, ảnh Lệ Hằng
Soi gương thấy nỗi buồn nhăn nhúm
mới biết rằng xuân muộn bao giờ
cứ tưởng cuộc đời là hoa bướm
nên ta làm thơ và mơ
Vui làm thơ buồn cũng làm thơ
từ xuân sang hạ đến già khờ
nhìn đâu cũng thấy tình say đắm
với rạt rào rung cảm mộng mơ
Những mắt môi đã tươi cười dối gạt
hồn ngây thơ ta sa ngã khóc cười
khi nhìn lại đã bao thời ngây dại
nay còn đâu tuổi trẻ si mê
Đời thì vẫn xôn xao đùa cợt
trên già nua khờ khạo ngây ngô
tìm đâu thấy trường sanh bất tử
cuộc đời này ngắn ngủi thế ư
Trầm Khanh